Thứ Năm, 20 tháng 12, 2018

RƯỢU QUÊ

Có gì bằng rượu quê
Uống một lần nhớ mãi
Ta một đời khờ dại
Chỉ nhớ về rượu em!

Vị cay nào thân quen
Bao năm còn đọng lại
Hương thơm nào vương mãi
Nồng nàn một đời say.
###

MÙA ĐÔNG

Mùa Đông năm này dường như đã đến
Cánh cửa lòng, ai cũng đã cài then
Ta bất giác khoác thêm lần áo mỏng
Ủ bàn tay vụng về vào chỗ trái tim.

Chẳng buồn nhiều, ta biết thương mình hơn
Tình yêu cũ chỉ còn trong ký ức
Dẫu đôi khi trong lòng còn day dứt
Như là ghen hờn, như đang nói lời yêu.

###

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2018

NHỚ CHA

Viết trước ngày giỗ cha (ngày 2/11/1999 âm lịch)

Đã mười chín năm rồi, cha không về nhà nữa.
Cha mất trong một ngày giá rét, mưa rơi
Nhiệt kế ghi 8 độ ngoài trời.
Hai con trai đã không về kịp
Để lần cuối cùng tiễn cha về với tổ tiên.

Cha đã không còn chờ con nữa
Không còn ưu phiền vì những đứa con
Ôi! Người cha của một thời vất vả
Gánh cả gia đình trên đôi vai gầy khô.

Mấy chục năm, lời cha dặn bỏ cả ngoài tai
Con đã sống như thú hoang trên rừng rậm.
Khi đã biết tình thương phụ tử
Cũng là lúc con ngậm ngùi nhìn nấm cỏ xanh!

Suốt tuổi xuân ôm giấc mộng viển vông
Những dự án to, những tờ giấy khen bánh vẽ
Đâu biết cha mình cả một đời dâu bể
Vất vả, hao gầy vì những đứa con.

Lúc trái gió trở trời cũng chả ghé về thăm
Chỉ biết lo cho mình kịp bè kịp bạn.
Cha mất rồi có điều gì sánh nổi
Danh lợi, bạc tiền có thấy lại cha không?

Mười chín năm rồi dằng dặc niềm đau
Con trằn trọc nhiều đêm không ngủ được.
Mấy đứa cháu của cha bây giờ giống như con thuở trước
Con như cha ngày nào lại thức trắng vì con.

Nhiều người cho rằng cuộc đời là sự trả vay
Cho dẫu vậy nhưng sao nghe mà chua xót thế!
Con nghĩ, cuộc đời dẫu có bao nhiêu dâu bể
Thì tình phụ tử đâu phải đơn thuần vay trả phải không cha?

Cha đi xa đã mười chín năm
Cũng là mười chín năm con mất đi điểm tựa.
Cơn gió Bấc chiều nay vừa đi qua cửa
Nghe phần mộ cha đang lạnh mùi hương khói ở quê hương
Con lại xin thêm một lần tạ tội với cha thương!

###

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2018

DA QUỲ

Đã sang Đông, con sông ta vẫn còn cuồng chảy
Tình yêu em bừng cháy giữa hoang vu. 
Dã quỳ vẫn vàng tươi khát vọng ban đầu
Ché rượu cần đầy nguyên mà tim ta lửa cháy..

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2018

Trong mơ em tới nhẹ nhàng
Giật mình tỉnh giấc, vội vàng chia xa
Yêu thương trả hết người ta
Để bao hờn giận trong chiều rong rêu
###

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2018

CẢI NGỒNG

Anh về gom nắng mùa Đông
Để cho đôi má em hồng ngày Xuân
Chỉ thương cây cải lên ngồng
Bờ sông mưa lạnh, mênh mông gió lùa!
###

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018

NGHE

Ta lớn lên từ đất
Nên nặng lòng quê hương
Chân đi khắp bốn phương
Hồn vẫn nơi quê mẹ.

Nghe đất cằn, nứt nẻ
Khô héo cả cỏ cây
Nghe khói bếp vờn bay
Chiều về lan nắng tỏa.

Trường Sơn mây trắng xoã
Sông Lam lững lờ trôi.
Nghe mạch đời sinh sôi
Trên đất quê nghèo khó.

Nghe trong lời của gió
Hơi ấm tình quê hương
Nghe tận trong mù sương
Bóng người xưa huyền ảo...

Con tim sau mành áo
Bất chợt đập bâng khuâng.
Nghe tình yêu  trào dâng
Trĩu lòng người xa xứ.

Đường về quê xa lắm
Thương nhớ hãy còn đầy.
Nghe như vẫn còn đây
Ngày trở về quê cũ.

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2018

CHUYỆN VỤN

          Hôm qua đi nhậu nhà ông bạn. Bạn tôi là một thầy giáo già chuẩn bị nghỉ hưu. Cuộc sông ông bạn chỉ đủ ăn, chẳng giàu có gì. Bữa nhậu thực ra là liên hoan chào đón con gái và con rể vê chơi. Bữa tiệc chỉ gồm những người thân nên diễn ra khá rôm rả. Mọi người vui vẻ trò chuyện với nhau. Riêng cậu con rể ngồi im thỉnh thoảng nhếch mép cười kẻ cả. Nói thêm về cậu rể thì cũng chỉ là một nhân viên thường nhưng do con ông cháu cha nên mua được nhiều lô đất với giá rẻ mạt của chính quyền sau đó bán kiếm lời. Cứ như thế gần chục năm nay tài sản ước tính cũng khoảng dăm chục tỷ. Lần này cậu về thăm bố mẹ vợ chỉ là chiều lòng cô vợ xinh đẹp mà thôi. Cô vợ cũng hay chuyện, nên góp vui với tất cả mọi người. Chỉ có điều là cô nói câu gì cũng kín đáo liếc mắt về phía chồng thăm dò thái độ, sau đó mới tiếp tục câu chuyện của mình. Thấy khó coi quá tôi ăn nhanh và xin phép ra ngoài uống nước..
            Tiệc xong cô gái nhờ bạn chụp ảnh cả gia đinh. Bố mẹ, con gái líu ríu đứng với nhau. Riêng cậu rể đứng tách ra một góc, tay thọc túi quần, ngực ưỡn ra hoành tráng. Tự nhiên thấy bức xúc nên tôi xin phép ông bạn ra về. Ra tới cổng tôi quay lại ôm chặt bạn trong tay, đấm vào lưng bạn ba cái như an ủi. Chuyện người khác mà mình cũng tự nhiên buồn. Chán thật!..

Thứ Hai, 5 tháng 11, 2018

NHỚ

Tôi vẫn nhớ những chiều Hè nắng đổ
Phiên chợ quê thưa thớt bóng người
Đàn bồ câu mải mê nhặt thóc vãi
Nghe tiếng người bất chợt vù bay.

Tôi vẫn nhớ bến quê thường tắm gội
Cả tuổi thơ một thuở vẫy vùng.
Nhớ dòng sông bên bồi bên lở
Con đò ngang lặng lẽ đợi người sang.

Tôi vẫn nhớ lời người căn dặn
Chăm chỉ miệt mài đừng bỏ phí thời gian
Lá diêu bông cả một thời tìm kiếm
Đến cuối cuộc đời mới biết hư không!

Tôi vẫn nhớ dường như tất cả
Một miền quê ấm áp tình người
Hoàng hôn đỏ chân trời năm ấy
Báo hiệu một ngày dông tố. Người ơi !

Bão đã đến gieo bao hờn tủi
Để lại mình tôi trụi lá giữa cây đời.
Tôi vẫn nhớ dường như tất cả
Để bây giờ ngồi hát khúc buồn vui.

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2018

CHIẾC LÁ

Chiều nay có chiếc lá vàng
Nhẹ nhàng rơi xuông, một mình đơn côi.
Chiếc lá trông tựa vành môi
Người dưng năm ấy một thời vấn vương.
Tiếng yêu nay tựa gió sương
Biết ai còn nhớ tháng năm mặn nồng.
Bỗng đâu có ngọn gió hồng
Cuốn theo chiếc lá về miền xa xôi.
Một mình tâm sự đầy vơi
Dõi theo chiếc lá, lòng bồi hồi xanh

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

RƯỢU CHIỀU


Chiều buồn uống rượu
một mình
Nâng lên đặt xuống một mình
đầy vơi.
Xoè bàn tay
ngắm kỹ chơi
Trắng tay thân ấy, tình người
ta mang.
Xem ra đã biết
đá, vàng
Một mình ta với nồng nàn
hương cay.
Thương ta
vui mỏng, buồn dày
Ly này uống cạn nồng say
với đời.
Chắc gì
say tỉnh người ơi
Nhân sinh một kiếp tơi bời
khói mây.
Một ly,
thêm một ly đầy
Để ta quên bóng trăng gầy
bến mê
Rượu kia còn chảy
tràn trề
Uống thêm rượu,
để
uống thêm ..
Đắng lòng!

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

HOA ĐỜI

Chỉ là hoa lúa 
người ơi
Không ham đua sắc, 
chẳng màng tỏa hương.
Em dân dã,
giữa đời thường
Ngàn năm sau vẫn
vấn vương
hoa đời !
###

NÔNG NỔI

Mùa Đông này có ai về chốn cũ
Hãy nhóm dùm ta bếp lửa năm nào
Thuở dại khờ đâu biết đời dâu bể
Nông nổi một lần, lạnh đến ngàn sau.

###

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2018

BÀ NỘI VÀ TÔI

(Kính tặng bà nội- Người đã gắn bó yêu thương tôi hết mực suốt cả thời thơ ấu)
Tôi nhớ quê hương mình nghèo lắm
Gió Lào khô thổi xơ xác bờ tre
Mùa mưa lũ bà tôi ngồi đỏ mắt
Lũ trẻ chúng tôi
ngơ ngác đứng nhìn.
Tôi nhớ gia đình mình cơ cực lắm
Một mình mẹ tôi nuôi bốn đứa con gầy
Mùa gặt vừa xong, nhà cũng vừa hết gạo
Đêm đồng hoang
đom đóm lập loè bay.
Manh áo mỏng, bà đưa tôi đi học
Góc chạn rơm năm nào tôi trốn cả mùa Đông.
Trời giá rét, bà đi bắt cua đồng đổi gạo
Lưng chén cơm,
thời thơ ấu trôi vèo.
Bà ốm vẫn cõng tôi tản cư thời bom đạn
Vẫn hát cho tôi nghe trong những đêm Hè
Câu ví dặm nhiều khi tôi nghe đứt quãng
Quạt mo của bà
không xua được đêm đen.
Tôi khôn lớn thì bà không còn nữa
Bà về với tổ tiên trong những tháng cơ hàn.
Ngày bà mất tôi đã không về được
Mấy chục năm rồi
còn nguyên vẹn niềm đau.
Ngày giỗ bà một mâm cơm thành kính
Khói hương bay, nước mắt ứa thành dòng
Con nghẹn ngào nói lời xin tạ tội
Trước vong linh bà,
đau mãi không nguôi.
Bà đã không về để nghe lời con cháu
Chỉ có hương trầm bay trong buổi chiều buồn
Câu ví dặm chiều nay nghe nghèn nghẹn
Con gục cạnh bàn thờ và bật khóc
Bà ơi !

HƯƠNG THU

Chiều Thu,
ngọn gió còn vàng
Chút nồng nàn, 
giữa
dịu dàng heo may.
Hồng còn chín mọng
trên cây
Ngọt ngào vị mật
vương đầy
môi em.
###

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2018

LỜI RU

Xin em
một khúc hát ru
Để cho ta hát
mỗi khi Thu về.

Ru em
giữ trọn câu thề
Kiếp sau
ta lại tìm về bên nhau.
Ru trời
đừng đổ mưa ngâu
Câu thơ đã ướt,
đừng nhầu nát thêm.

Ru xin
một chút bình yên
Để ta cùng bước
vào miền lãng du.
Ru cho
dài lắm mùa Thu
Mùa Đông ngắn lại
lời ru thêm nồng.
Ru em
trọn kiếp má hồng
Tình còn mãi thắm,
hương nồng chẳng phai.
Ru em
ru suốt đời trai
Ngàn năm sau 
vẫn miệt mài ru em

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

HẠNH PHÚC

"Tìm người
ở tận chân mây
Người tim ta 
để vui vầy phút giây."
Trắng tay
chưa thấy một ngày
Niềm vui đôi lứa
mặn nồng yêu đương.
Buồn cho
giấc mộng còn vương
Kiếm tìm hạnh phúc
nơi miền hư vô.
Cuộc đời
xin nhớ dùm cho
Biết dừng đúng lúc
là người anh minh.
Biết yêu
những kẻ thương mình
Cần chi
cái bóng, cái hình trong mơ
Anh về
đọc lại câu thơ
Trăm năm
kết tóc xe tơ vợ chồng.
Buồn cho
cái ngữ đàn ông
Đam mê sương khói,
tình nồng bỏ quên
Hạnh phúc
thật dẫu vô biên
Biết đủ là đủ,
ưu phiền chớ mang
Đường đời
dẫu lắm đa đoan
Hãy yêu thương đến
những người bên ta
"Hạnh phúc nào ở đâu xa
Niềm vui hiện hữu quanh ta mỗi ngày"

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

NGẪU HỨNG SÔNG QUÊ

Có một dòng sông
Mênh mông tình bạn, tình yêu
Mênh mông tình quê hương xứ sở.
Ơi con sông quê bên bồi bên lở
Bãi cát dài trắng cả trong mơ.
Anh nhớ con sông quê
Nhớ những đàn cá mương rộn ràng bơi trong chiều mùa Hạ
Những con cá chày đỏ mắt lạc tìm nhau
Những con hến vàng ươm vùi mình trong cát trắng.
Mát ngọt nước sông quê mình
Cả tuổi thơ anh vẫy vùng không biết mỏi
Đến lúc già mới hiểu câu hát bà ru
“Thuyền ai lên thác xuống gềnh
Đó đây là nghĩa là tình ai ơi”...
Câu ví đã cùng anh vượt qua bao thác, bao gềnh.
Anh đã từng qua bao bến đục
Đã từng qua những khúc sông xanh.
Anh nhớ quê hương
Nhớ sông Lam xanh biếc
Nhớ bạn bè
Nhớ em da diết.
Thèm nghe giọng nói quê mình
Một cái vỗ vai thân thiết
Một ánh mắt nhìn cháy cả ruột gan.
Dòng sông em
Dòng sông anh
Khúc lở khúc bồi
Vẫn xanh mướt ngô khoai
Vẫn vàng ươm hoa cải.
“À ơi ...Bao giờ Hồng Lĩnh hết cây
Sông Lam hết nước thì đó với đây mới hết tình”
Câu đò đưa em hát
Em nhắn gửi anh hay anh tự nhủ mình?
Chiều nay
Con sông quê mình
Vẫn hiền hòa chảy
Vẫn cứ lặng thầm xanh!

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2018

HỨNG THÚ


Gần đây tôi có quen một cô gái. Cô khá xinh đẹp, đặc biệt là rất vui vẻ. Hôm qua lại gặp cô ta trong quán nước.
- Chào anh! Cô gái niềm nở
- Chào người đẹp! Khỏe không em?
- Hôm trước em có đọc bài của anh trên báo X. Anh viết rất hay ạ. Em đọc đi đọc lại 2-3 lần. Phải nói là em mê lắm. Hôm nào anh tặng em một bài nhé
- Anh khi nào cũng muốn viết tặng em nhưng phải tùy tâm trạng em ạ.
- Là sao anh?
- Anh nói cho dễ hiểu thế này nhé. Anh như cái chuông ai đánh cũng kêu cả nhưng không biết là chuông kêu vui hay buồn mà thôi. Nông dân đánh cũng kêu nhưng chỉ boong boong thôi nhưng khi có chuyện buồn mà sư cụ kéo chuông thì nghe thê lương lắm.
- Anh nói gì em không hiểu
- Khổ quá! Anh muốn viết hay thì phải có cảm xúc. Giả dụ em có thể làm cho anh buồn bã, vui, hay hứng thú… thì mới viết theo tâm trạng được. Anh nói thật, là em rất khó làm anh buồn và vui lâu dài, nhưng ̉em có thể làm anh rất hứng thú đó em à.
- Vậy làm cách nào để anh hứng thú đây ???
- !!!
(Chẳng nhẽ nói toạc móng giò ra các cụ nhỉ)
CHƠI VƠI #1

Chơi vơi ngọn gió Thu chiều
Thổi qua miền đất đã nhiều đắng cay.
Sợi tình quanh quẩn đâu đây
Tình xanh không nhặt, nhặt đầy chơi vơi !


CHƠI VƠI #2
Kiếp này đã lỡ duyên tơ
Người ơi! Xin mượn câu thơ giải bày
Rằng thôi xin chỉ kiếp này
Chơi vơi nhặt lấy, tình bay giữa đời...






Thứ Ba, 18 tháng 9, 2018

CÀ PHÊ CHIỀU #2

Vẫn là ly cà phê ấy
Vẫn nhẹ nhàng vị đắng đọng trên môi
Ta lặng ngắm 
Nắng Thu vàng trước cửa.
Nghe trái tim mình 
Dường như đang vỡ 
Giữa dòng đời 
Ta lạc bước chân nhau.
Ta nghe 
Chiều
Lặng im.
Chỉ có tiếng giọt đời rơi
Thổn thức!
Trong chiều vàng khô khát
Giọt dịu đắng,
Giọt ngọt ngào
Cứ tí tách
Rơi!

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2018

CÀ PHÊ CHIỀU


Ly cà phê chiều dường như đã cạn
Giọt đắng nào còn đọng trên môi
Ta hoang mang giữa muôn vàn lối rẽ
Biết có ngã nào đến nẻo bình yên?

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2018

PHỤC THÙ
Năm 2009 tôi được cử đi công tác tại Viện Nghiên cứu Nông nghiệp tại tỉnh Gyeonggi-do (Ngoại thành Seoul). Trước đó được biết Hàn Quốc giúp Mỹ xâm lược miên Nam (Việt Nam) nên lòng căm thù của tôi là rất sâu sắc. Tôi đã chuẩn bị sức khỏe ở tình trạng tốt nhất nhằm phục vụ cho mục đích cao cả của mình. Trong thời gian tôi lưu tại Viện Nghiên cứu , các o Hàn Quốc cũng có chút cảm tình (hơi nổ tí). Do nhiều nguyên nhân khác nhau nên công cuộc “trả thù dân tộc” đã không thực hiện được. Mấy đồng nghiệp Hàn Quốc sau này cứ chọc tôi mãi về điều này.
Chuyện xảy ra đã chín năm, nay sức khỏe và mẫu mã của tôi đã phần nào giảm sút. Chính vì vậy nên mong muốn “trả thù” ngày càng nguội bớt. Nghiêm trọng hơn là “chiếc kim đồng hồ” trước kia chạy vô tư bây giờ thỉnh thoảng mới nhúc nhắc được một tý, còn phần lớn là kim chỉ giờ vẫn nằm ở vị trí số 6 đều đặn. Thôi thì “lực bất tòng tâm”, chả biết làm sao được, đành gửi gắm công việc “trả thù dân tộc” cho thế hệ sau vậy!



Thứ Hai, 3 tháng 9, 2018

CHIỀU BIỂN ĐỘNG

Chia tay em trong chiều biển động
Sóng tung bờ, sóng vỗ cuồng điên

Tôi buồn tủi, giận hờn, tôi thất vọng
Cuồn cuộn trong lòng, trắng xóa cả bờ vai.



Thứ Hai, 20 tháng 8, 2018

QUÊ HƯƠNG


   
   Quê hương là lũy tre gầy
   Con trâu gặm cỏ, trưa đầy gió khơi
   Đã đi gần cuối cuộc đời
   Con tim vẫn hát những lời quê hương...

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2018

Sông quê



Từ buổi đêm trăng, em gánh nước
Con sông quê đã biết hao gầy.
Mấy chục năm, trở về bến cũ
Sông quê mình vẫn chảy rưng rưng!

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018

Hoa dẻ

Một loài hoa mọc trên đất cằn, sỏi đá
Mỗi khi hè về lại lặng lẽ tỏa hương 
Hoa ngọt ngào, nồng nàn như tuổi trẻ
Hoa dẻ đầu đời thơm mỗi bước chân đi...



Thứ Năm, 12 tháng 7, 2018

Đôi khi





Đôi khi muốn tránh xa phố phường chật hẹp
Về với quê hương tìm lại chính mình
Để hơi thở tôi được mang mùi rơm rạ
Để tâm hồn mát rượi với sông quê.


Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

Võ Liệt quê mình

VÕ LIỆT QUÊ MÌNH

Quê tôi nằm cạnh ngã ba sông
Nơi nước sông Con hòa với mẹ sông Lam làm một.
Mùa mưa lũ, trẻ con ra sông vớt củi
Mùa hè bắt con hến, con trai...

Bên kia sông là quê tôi
Đền Bạch Mã linh thiêng
Có đôi ngựa trắng tung bờm cùng tướng quân Phan Đà một thời diệt giặc.
Đình Võ Liệt rêu phong trầm mặc
Ôm trong lòng mình những anh hùng Xô Viết năm xưa.

Bên kia sông là Võ Liệt quê tôi
Có rú Tiến, đình Tam Lang, rú Đá, đồng Trổ, đồng Chùa...
Những địa danh đã cùng tôi đi qua chiến tranh
Đi qua những tháng ngày cực nhọc.
Bên kia sông có những bà mẹ đêm đêm thầm khóc
Chờ chồng con nguyên vẹn trở về
Sau những cuộc trường chinh.
Bên kia sông
Có  bàn chân trần trong trưa Hè cát bỏng
Mẹ gồng gánh về nhà sau chuyến chợ xa.
Bên kia sông là quê tôi
Phù sa.
Đất chật người đông
Cây lúa cây ngô không nuôi đủ cho con người cái ăn cái mặc.
Có bà hát cho cháu con nghe câu ví dặm, đò đưa
Có các em mùa Đông ôm bùi nhùi rơm đi học
Mùa gió Lào ngâm mình tắm mát
Trên sông.

Bên kia là quê tôi
Là chợ Rộ
Một tháng họp đủ 30 phiên không nghỉ.
Mua bán chỉ một phần
Gặp nhau nói chuyện phần hơn.
Người gánh củi, gánh rau, gánh chè xanh...vào chợ
Kẻ bán người mua thăm hỏi nhau, ôm nhau ngay giữa chợ trời.
Ôi! chợ Rộ quê mình.
Muốn kể làm sao để em biết được
Tuổi thơ tôi hoang vu như cây cỏ ngoài đồng
Tôi lớn lên bằng tình làng, nghĩa xóm
Nên cứ nghẹn lòng khi chạm đến quê hương.

Bên kia sông là quê hương tôi
Tổ ấm.
Vẫn phấp phỏng, bồi hồi trở về khi tóc đã hoa râm
Ngay cả khi cách xa ngàn vạn dặm
Cứ khắc khoải trong lòng
Nỗi nhớ
Quê hương.

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2018

Tôi đi xem bóng đá

     Tối thứ 7 gã đi coi bong đá. Gã bước vào quán cafe to đùng. Sẵn có tý tiếng Anh, gã hỏi lớn:
 - Vexi (WC) đâu ? Người phuc phụ chỉ tay vào hẻm bên hông:
- Chú đi thẳng là tới.
        Đèn hẻm sáng trưng. Gần tới nơi gã thấy 2 tấm bảng : một bên dành cho đàn bà, bên kia đàn ông. Gã nghĩ thầm “Quoái lạ coi bóng đá cũng phải phân chia nam nữ. Thật mất bình đẳng quá”. Hý hửng bước vô khu vực dành cho nam giới gã thấy 2 thanh niên đang nôn ọe. Gã quoay lui và sang khu vực dành cho phụ nữ thấy 3 bà đang ôm váy đứng lên. Hốt hoảng gã bước ra, hầm hầm gọi phục vụ:
 - Tôi tới đây để coi bóng đá chứ có đi vệ sinh đâu. Nơi vệ sinh người ta gọi là toilet chứ có phải vexi đâu, sao vô duyên quá vậy!
- Chú hỏi vexi (Water Closet) thì cháu chỉ vô đó thôi. Nói cho chú biết vexi của chú giờ là vuôn cup (World Cup) đấy chú ah. Có khi người ta lại chỉ cho chú vô phòng chat sex (Web cam) cũng không biết chừng. Giờ chú muốn xem bóng đá lên lầu 2 nghen chú.
          Gã há hốc mồm nghe người phục vụ giải thích. Nhục, nhục quá! Gã bực bội bước ra khỏi quán với ý định sục sôi là ngày mai sẽ ghi danh vào lớp tiếng Anh cấp tốc.

Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

Chuyện vụn


         Trời nắng. Gã bước vào quán giải khát ven đường. Quán văng khách chỉ có bà chủ khoảng 34-35 tuổi đang cho con bú. Đứa bé trai chừng 9-10 tháng tuổi trông kháu khỉnh và nghịch ngợm. 
- Chú uống gì ạ?
- Cho một ly cà phê đá! Gã dõng dạc.
Chủ quán nhanh chóng mang ra ly cà phê mát rượi. Gã khoan khoái nhấm nháp hương vị cà phê dịu đắng trong buổi trưa hè nóng bức. Thằng bé giận mẹ làm nó bú dở khóc thét lên. Tay chân nó giãy đạp trong không khí. Cô chủ quán vội vàng ngồi xuống võng và vạch áo cho con bú. Thằng bé coi bộ còn giận, tiếp tục khóc to hơn:
- Có bú không thì bảo? Không bú mẹ cho chú đây bú nè!
- “Trước kia thì được bây giờ chú chỉ bú sữa đàn ông thôi”. Gã cười lớn.
- Chú cũng hay nói trạng nhỉ ! Chủ quán nói giọng miền Trung.
- Uống sữa Ông Thọ thì không phải sữa đàn ông là gì? Sao lại là nói trạng ?
        Thằng bé nghe mẹ dọa có vẻ sợ và bú ngon lành. Nhìn thằng bé bú mẹ, gã thấy gần gũi và hay hay. Đầu óc gã hiện lên như cuốn phim quay chậm về tuổi thơ dữ dội: tự lớn lên như cây cỏ hoang dại ngoài đồng. Gã nhớ có lần suýt chết đuối vì bơi vượt sông ăn trộm lạc của xã bên, lần say sắn lên bờ xuông ruộng tưởng đã chầu trời....
- Chú ơi! Trời sắp mưa.
- Mưa hả? Thế bao nhiêu tiền vậy cháu? Gã giật minh hỏi.
- Dạ 20 ngàn chú ạ!
       Gã đặt tờ 50 ngàn dưới ly nước, chào hai mẹ con; ngẩng cao đầu và bước ra khỏi quán. Gã cảm thấy vui không phải vì được khuyến mãi sữa miễn phí mà vì lâu lắm rồi gã mới gặp lại được hình ảnh quen thuộc tưởng chừng đã quyên sau 3-4 chuc năm trời xa quê vậy.

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2018

Tản mạn về một ngày mới


Ta ngồi trước màn hình 
Chờ một tin nhắn dịu dàng, thậm chí là lời trách hờn của một người bạn. 
Inbox trống rỗng
Bao cảm xúc ngược chiều thay nhau cấu xé
Ta mệt nhoài trước những đợi chờ và kỳ vọng.

Khoảng cách giữa người và người thật gần, nhưng cũng thật xa.
Ta linh cảm con đường ta đi sẽ không tới đích !
Hạnh phúc và sự thành đạt ở đời người có phải là do số phận?
Ta tự hỏi rồi tự trả lời
Màn hình trước mặt ta vẫn im lìm, không một dòng tin nhắn.
Trống trải nỗi lòng
Ta lặng lẽ nhìn quanh trống vắng đến lạ lùng 
Và bất giác bật cười lên thành tiếng...
Hợp tan là chuyện bình thường theo quy luật sinh diệt
Có gì ghê gớm đâu mà phải dằn vặt minh.
“ You have not any messages in your inbox”
Dòng chữ như đang quay mơ hồ đưa ta vào giấc ngủ
Bao muộn phiền cứ thế ra đi.

Một ngày mới lại đến với ta như bao nhiêu ngày bình thường khác
Sẽ lại bắt đầu bằng một bình minh.

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Trái tim hóa đá



Bao nhiêu năm rồi trái tim ta hóa đá
Trước cám dỗ ngọt ngào của nhân gian.
Chỉ mong được gặp em trong hình hài cũ
Nào có gặp đâu. Chỉ chua xót ngậm ngùi !

Nếu can đảm một lần như ta có thể
Đâu đến nỗi bây giờ ta phải buồn đau.
Tình yêu ơi ! Ngươi là bình rượu độc
Để ta uống cho say nghiêng ngả cuộc đời.

Ta đang yêu ? Không ! Ta đang điên.
Ôi ! Cơn điên dài bao nhiêu năm đằng đẵng.
Và có lẽ nhiều năm sau trái tim ta vẫn còn hóa đá
Vì một mối tình như hương khói đã  xa
.

Hạnh phúc


Vợ chồng gã lấy nhau cũng đã hơn ba chục năm. Tài sản đáng giá là căn nhà cấp bốn mới xây năm ngoái. Mặc dù tuổi cũng đã U 60 nhưng vợ chồng gã thỉnh thoảng cũng vui vẽ với nhau đôi lần. Nhìn chung là cuộc sống không quá tệ.  Mấy hôm nay trông gã có vẻ bốn chồn lo lắng không yên. Gã cứ đi ra, đi vào và ngồi thở dài đánh sượt mệt mỏi. Vợ gã thấy vậy sinh nghi gã có khả năng tòm tem đâu đó vì mấy chục năm nay gã rất hiền lành không việc gì mà không nói với vợ. Ngày hôm kia mụ vợ thấy gã đi mua những thức ăn đồ uống cường dương như đậu xanh, rau má, râu ngô...về ăn uống hoành tráng lắm. Thế nhưng hai đêm liền nằm ngủ cạnh vợ mà gã chẳng có động tác nào gọi là đáng kể vì thế vợ gã càng nghi tợn. Sáng nay đi chợ mụ vợ gã nghe thiên hại kháo nhau nhà nước sẽ đánh thuế nhà hơn 700 triệu đồng thì lòng dạ mụ cồn cào như lửa đốt. Vừa về đến nhà, thấy gã đang phơi râu bắp, mụ vợ vứt làn nhựa đầu rau muống cái phịch nghe nặng như khôn mặt mu và lu loa:
-       Ối! Làng nước chết đến nơi rồi mà chồng tôi còn đú đởn này. Bà con ơi! Xóm làng ơi!
-       Có gì mà bà ẫm ĩ như mổ bò vậy? Gã ngơ ngác hỏi
-       Chết đói đến nơi rồi mà ông còn lo đú đớn với con nào hả ông ơi là ông ơi!
-       Ai chết và sao chết?
-       Ông đang đi trên mây hả? Người ta nói rầm trời kia kìa, nhà 700 triệu đồng phải đóng thuế hàng năm. Nhà mình xây gần 800 triệu sang năm trượt giá ban đánh giá tài sản quy cho 1tỷ thì lấy gì mà đóng; Lương hưu ông chưa đủ nuôi sống hai mạng già này thì tiềng đâu đóng thuế mà ông lo đú đớn với con nào hả ông ơi là ông ơi!
Xả xong cơn nóng vợ gã mệt mỏi ngồi xoài ra trước bậc thềm. Gã đã nắm được câu chuyện nên mạnh dạn đế gần vợ ân cần:
-       Bà nó ơi! Tôi biết chuyện này cà tuần nay rồi. Tôi đang lo cho tương lai đây…
-       Lo cái gì? Lo cái con tiều của ông ấy! Vợ gã gầm lên.
- Ấy bà đừng nói thế tôi đang lo cho nhà mình đấy. Bà im lặng tôi nói cho mình nghe. Gã nhỏ nhẹ: Tôi đã biết nhà nước đánh thuế tài sản mấy ngày nay. Nhà mình làm năm vừa rồi gần 800 triệu, nợ nội ngoại 200 triệu không tính, chỉ tính 200 triệu vay ngân hàng thôi. Tôi tính thế này: mỗi tháng tiền lãi 200 triệu là 240 ngàn đồng, tiền điện nước 400 ngàn, cưới hỏi, đám ma, giỗ chạp ít nhất 700-800 tháng, tiền ăn và ở cho con Út đang học cao đẳng 2 triệu, vị chi là 3,5 triệu; Lương tôi 4,7 triệu như vậy vợ chồng minh còn 1,2 triệu nếu tằn tiện cũng sống qua ngày; gay go nhất là nợ gốc 200 triệu ngân hàng không có khoản nào trả cả. Vì vậy… gã ngập ngừng:
- Vì vậy sao?
- Mấy hôm nay tôi đại tu thận là có cái lý của tôi. Tôi định thế này: Tôi đi bán thận minh ạ! Gã nói nhanh như sợ vợ cướp lời.
- Sao? Bán thận? Ông có biết là ông đã gần 60 chưa? Ông có biết thận ông có bao nhiêu viên sỏi chưa hả? Người ta thanh niên mới bán được chừng vài trăm triệu còn thận của ông thì ai mua? Mà nếu có thì vài chục triệu hỏi đã có ai mua chưa? Ông nói tôi đi bán cà phê đèn mờ xem ra còn có lý hơn ông ạ !
 - Bà thì đèn mờ cái giề ? Da thịt nhão hết khách hàng trông phát khiếp ngồi đó mà đèn mờ. Hai mươi triệu tôi cũng bán. Bà nghĩ xem nếu nhà minh không trả sớm thì tiền lãi càng tăng hết năm này sang năm khác ai sống nổi.Vả lại tôi chỉ bán một quả, còn một quả dành cho bà mà, đâu mất gì mà lo. 
Gã nói mặt méo xệch, vợ gã ngồi bên rơm rớm nước mắt. Gã ôm vợ với nổi uất nghẹn trôi lần lên cổ. Đám râu ngô có gió cứ chực bay ra khỏi cái nia phơi trên thềm nhà. Gã vội vàng lấy bao lưới chặn lại như giữ món đồ quý báu. Gã gương cười nói khi vợ đang xách giỏ rau muông vào bếp: nhà minh tuy nghèo nhưng hạnh phúc hơn khối kẻ đấy mình ạ !
(Hết)


Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

Cái đuôi dê


     
          Làng tôi là một xóm chợ nhỏ ven sông Lam. Vào những năm 69- 70 thế kỷ trước cuộc sống nói chung vô cùng vất vả. Lũ trẻ con chúng tôi tầm 7- 9 tuổi đói kinh khủng. Chúng tôi tìm ăn bất cứ thứ gì có thể ăn như: dái mít (trái mít non); khế,sim, mua...
      Trong làng có ông Năm sinh sông bằng nghề bán thịt dê. Hầu như ngày nào ông cũng làm thịt một con dê để bán ở chợ làng. Một minh ông bắt, chọc tiết, thui dê nên cũng khá vất vả. Ông thường nhờ chúng tôi giữ chặt chân dê để ông chọc tiết. Lúc đầu bon trẻ chùng tôi giúp đỡ ông vô tư, không có điều kiện gì. Mãi sau này ông bạn to đầu nhất nói với ông Năm nếu ông cho cái đuôi thì bọn trẻ chúng tôi sẽ giữ chân dê cho ông chọc tiết. Thỏa thuận được chấp thuận và từ đó sau khi thui dê xong ông Năm lại cắt cái đuôi để trả công cho bọn trẻ háu đói. Chao ôi! Một cái đuôi dê bé tí chia ra thành 6-10 phần nó khó làm sao. Hương vị đuôi dê nó ngọt, béo và có mùi khen khét đặc trưng mà mấy chục năm rôi tôi vẫn không sao quyên được.
        Ông Năm đã mất từ lâu, làng tôi lại có nhiều người làm nghề thịt dê khác nhưng không còn những đứa trẻ làm công để được trả đuôi dê nữa. Mấy hôm nay lại không ngủ được, cứ tự hỏi: Không biết có phải hồi xưa ăn đuôi dê nhiều mà dạo này hay sinh tật không nhỉ ?

Thứ Năm, 8 tháng 2, 2018

Tự nhủ

(Ngã ba sông nơi gặp nhau giữa sông Con và sông Lam)- nhìn từ Thanh Nam

Tôi vẫn nhủ minh về lại quê hương
Để thắp nén hương trên mộ người thân còn ở đó.
Nơi có nhúm nhau mình, chôn cuối góc vườn nhỏ
Đã từ lâu hoá đất mẹ yêu thương!
Tôi vẫn nhủ lòng mình về với quê hương
Để gặp lai những con người thân thuộc
“Về khi mô? Vô nhà choa uống nước”
Chỉ bấy nhiêu thôi đã thấy ấm lòng!
Tôi vẫn nhủ mình thăm lại dòng sông
Bến nước, con đò, bãi cát dài quen thuộc.
Nơi phận người nổi trôi như bọt nước
Dẫu phiêu dạt nơi nào lòng vẫn hướng quê hương!
Tôi vẫn cứ nhủ mình về lại đất cha ông!