Thứ Ba, 17 tháng 4, 2018

Trái tim hóa đá



Bao nhiêu năm rồi trái tim ta hóa đá
Trước cám dỗ ngọt ngào của nhân gian.
Chỉ mong được gặp em trong hình hài cũ
Nào có gặp đâu. Chỉ chua xót ngậm ngùi !

Nếu can đảm một lần như ta có thể
Đâu đến nỗi bây giờ ta phải buồn đau.
Tình yêu ơi ! Ngươi là bình rượu độc
Để ta uống cho say nghiêng ngả cuộc đời.

Ta đang yêu ? Không ! Ta đang điên.
Ôi ! Cơn điên dài bao nhiêu năm đằng đẵng.
Và có lẽ nhiều năm sau trái tim ta vẫn còn hóa đá
Vì một mối tình như hương khói đã  xa
.

Hạnh phúc


Vợ chồng gã lấy nhau cũng đã hơn ba chục năm. Tài sản đáng giá là căn nhà cấp bốn mới xây năm ngoái. Mặc dù tuổi cũng đã U 60 nhưng vợ chồng gã thỉnh thoảng cũng vui vẽ với nhau đôi lần. Nhìn chung là cuộc sống không quá tệ.  Mấy hôm nay trông gã có vẻ bốn chồn lo lắng không yên. Gã cứ đi ra, đi vào và ngồi thở dài đánh sượt mệt mỏi. Vợ gã thấy vậy sinh nghi gã có khả năng tòm tem đâu đó vì mấy chục năm nay gã rất hiền lành không việc gì mà không nói với vợ. Ngày hôm kia mụ vợ thấy gã đi mua những thức ăn đồ uống cường dương như đậu xanh, rau má, râu ngô...về ăn uống hoành tráng lắm. Thế nhưng hai đêm liền nằm ngủ cạnh vợ mà gã chẳng có động tác nào gọi là đáng kể vì thế vợ gã càng nghi tợn. Sáng nay đi chợ mụ vợ gã nghe thiên hại kháo nhau nhà nước sẽ đánh thuế nhà hơn 700 triệu đồng thì lòng dạ mụ cồn cào như lửa đốt. Vừa về đến nhà, thấy gã đang phơi râu bắp, mụ vợ vứt làn nhựa đầu rau muống cái phịch nghe nặng như khôn mặt mu và lu loa:
-       Ối! Làng nước chết đến nơi rồi mà chồng tôi còn đú đởn này. Bà con ơi! Xóm làng ơi!
-       Có gì mà bà ẫm ĩ như mổ bò vậy? Gã ngơ ngác hỏi
-       Chết đói đến nơi rồi mà ông còn lo đú đớn với con nào hả ông ơi là ông ơi!
-       Ai chết và sao chết?
-       Ông đang đi trên mây hả? Người ta nói rầm trời kia kìa, nhà 700 triệu đồng phải đóng thuế hàng năm. Nhà mình xây gần 800 triệu sang năm trượt giá ban đánh giá tài sản quy cho 1tỷ thì lấy gì mà đóng; Lương hưu ông chưa đủ nuôi sống hai mạng già này thì tiềng đâu đóng thuế mà ông lo đú đớn với con nào hả ông ơi là ông ơi!
Xả xong cơn nóng vợ gã mệt mỏi ngồi xoài ra trước bậc thềm. Gã đã nắm được câu chuyện nên mạnh dạn đế gần vợ ân cần:
-       Bà nó ơi! Tôi biết chuyện này cà tuần nay rồi. Tôi đang lo cho tương lai đây…
-       Lo cái gì? Lo cái con tiều của ông ấy! Vợ gã gầm lên.
- Ấy bà đừng nói thế tôi đang lo cho nhà mình đấy. Bà im lặng tôi nói cho mình nghe. Gã nhỏ nhẹ: Tôi đã biết nhà nước đánh thuế tài sản mấy ngày nay. Nhà mình làm năm vừa rồi gần 800 triệu, nợ nội ngoại 200 triệu không tính, chỉ tính 200 triệu vay ngân hàng thôi. Tôi tính thế này: mỗi tháng tiền lãi 200 triệu là 240 ngàn đồng, tiền điện nước 400 ngàn, cưới hỏi, đám ma, giỗ chạp ít nhất 700-800 tháng, tiền ăn và ở cho con Út đang học cao đẳng 2 triệu, vị chi là 3,5 triệu; Lương tôi 4,7 triệu như vậy vợ chồng minh còn 1,2 triệu nếu tằn tiện cũng sống qua ngày; gay go nhất là nợ gốc 200 triệu ngân hàng không có khoản nào trả cả. Vì vậy… gã ngập ngừng:
- Vì vậy sao?
- Mấy hôm nay tôi đại tu thận là có cái lý của tôi. Tôi định thế này: Tôi đi bán thận minh ạ! Gã nói nhanh như sợ vợ cướp lời.
- Sao? Bán thận? Ông có biết là ông đã gần 60 chưa? Ông có biết thận ông có bao nhiêu viên sỏi chưa hả? Người ta thanh niên mới bán được chừng vài trăm triệu còn thận của ông thì ai mua? Mà nếu có thì vài chục triệu hỏi đã có ai mua chưa? Ông nói tôi đi bán cà phê đèn mờ xem ra còn có lý hơn ông ạ !
 - Bà thì đèn mờ cái giề ? Da thịt nhão hết khách hàng trông phát khiếp ngồi đó mà đèn mờ. Hai mươi triệu tôi cũng bán. Bà nghĩ xem nếu nhà minh không trả sớm thì tiền lãi càng tăng hết năm này sang năm khác ai sống nổi.Vả lại tôi chỉ bán một quả, còn một quả dành cho bà mà, đâu mất gì mà lo. 
Gã nói mặt méo xệch, vợ gã ngồi bên rơm rớm nước mắt. Gã ôm vợ với nổi uất nghẹn trôi lần lên cổ. Đám râu ngô có gió cứ chực bay ra khỏi cái nia phơi trên thềm nhà. Gã vội vàng lấy bao lưới chặn lại như giữ món đồ quý báu. Gã gương cười nói khi vợ đang xách giỏ rau muông vào bếp: nhà minh tuy nghèo nhưng hạnh phúc hơn khối kẻ đấy mình ạ !
(Hết)


Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

Cái đuôi dê


     
          Làng tôi là một xóm chợ nhỏ ven sông Lam. Vào những năm 69- 70 thế kỷ trước cuộc sống nói chung vô cùng vất vả. Lũ trẻ con chúng tôi tầm 7- 9 tuổi đói kinh khủng. Chúng tôi tìm ăn bất cứ thứ gì có thể ăn như: dái mít (trái mít non); khế,sim, mua...
      Trong làng có ông Năm sinh sông bằng nghề bán thịt dê. Hầu như ngày nào ông cũng làm thịt một con dê để bán ở chợ làng. Một minh ông bắt, chọc tiết, thui dê nên cũng khá vất vả. Ông thường nhờ chúng tôi giữ chặt chân dê để ông chọc tiết. Lúc đầu bon trẻ chùng tôi giúp đỡ ông vô tư, không có điều kiện gì. Mãi sau này ông bạn to đầu nhất nói với ông Năm nếu ông cho cái đuôi thì bọn trẻ chúng tôi sẽ giữ chân dê cho ông chọc tiết. Thỏa thuận được chấp thuận và từ đó sau khi thui dê xong ông Năm lại cắt cái đuôi để trả công cho bọn trẻ háu đói. Chao ôi! Một cái đuôi dê bé tí chia ra thành 6-10 phần nó khó làm sao. Hương vị đuôi dê nó ngọt, béo và có mùi khen khét đặc trưng mà mấy chục năm rôi tôi vẫn không sao quyên được.
        Ông Năm đã mất từ lâu, làng tôi lại có nhiều người làm nghề thịt dê khác nhưng không còn những đứa trẻ làm công để được trả đuôi dê nữa. Mấy hôm nay lại không ngủ được, cứ tự hỏi: Không biết có phải hồi xưa ăn đuôi dê nhiều mà dạo này hay sinh tật không nhỉ ?