Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

Cái đuôi dê


     
          Làng tôi là một xóm chợ nhỏ ven sông Lam. Vào những năm 69- 70 thế kỷ trước cuộc sống nói chung vô cùng vất vả. Lũ trẻ con chúng tôi tầm 7- 9 tuổi đói kinh khủng. Chúng tôi tìm ăn bất cứ thứ gì có thể ăn như: dái mít (trái mít non); khế,sim, mua...
      Trong làng có ông Năm sinh sông bằng nghề bán thịt dê. Hầu như ngày nào ông cũng làm thịt một con dê để bán ở chợ làng. Một minh ông bắt, chọc tiết, thui dê nên cũng khá vất vả. Ông thường nhờ chúng tôi giữ chặt chân dê để ông chọc tiết. Lúc đầu bon trẻ chùng tôi giúp đỡ ông vô tư, không có điều kiện gì. Mãi sau này ông bạn to đầu nhất nói với ông Năm nếu ông cho cái đuôi thì bọn trẻ chúng tôi sẽ giữ chân dê cho ông chọc tiết. Thỏa thuận được chấp thuận và từ đó sau khi thui dê xong ông Năm lại cắt cái đuôi để trả công cho bọn trẻ háu đói. Chao ôi! Một cái đuôi dê bé tí chia ra thành 6-10 phần nó khó làm sao. Hương vị đuôi dê nó ngọt, béo và có mùi khen khét đặc trưng mà mấy chục năm rôi tôi vẫn không sao quyên được.
        Ông Năm đã mất từ lâu, làng tôi lại có nhiều người làm nghề thịt dê khác nhưng không còn những đứa trẻ làm công để được trả đuôi dê nữa. Mấy hôm nay lại không ngủ được, cứ tự hỏi: Không biết có phải hồi xưa ăn đuôi dê nhiều mà dạo này hay sinh tật không nhỉ ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét