Thứ Tư, 17 tháng 10, 2018

BÀ NỘI VÀ TÔI

(Kính tặng bà nội- Người đã gắn bó yêu thương tôi hết mực suốt cả thời thơ ấu)
Tôi nhớ quê hương mình nghèo lắm
Gió Lào khô thổi xơ xác bờ tre
Mùa mưa lũ bà tôi ngồi đỏ mắt
Lũ trẻ chúng tôi
ngơ ngác đứng nhìn.
Tôi nhớ gia đình mình cơ cực lắm
Một mình mẹ tôi nuôi bốn đứa con gầy
Mùa gặt vừa xong, nhà cũng vừa hết gạo
Đêm đồng hoang
đom đóm lập loè bay.
Manh áo mỏng, bà đưa tôi đi học
Góc chạn rơm năm nào tôi trốn cả mùa Đông.
Trời giá rét, bà đi bắt cua đồng đổi gạo
Lưng chén cơm,
thời thơ ấu trôi vèo.
Bà ốm vẫn cõng tôi tản cư thời bom đạn
Vẫn hát cho tôi nghe trong những đêm Hè
Câu ví dặm nhiều khi tôi nghe đứt quãng
Quạt mo của bà
không xua được đêm đen.
Tôi khôn lớn thì bà không còn nữa
Bà về với tổ tiên trong những tháng cơ hàn.
Ngày bà mất tôi đã không về được
Mấy chục năm rồi
còn nguyên vẹn niềm đau.
Ngày giỗ bà một mâm cơm thành kính
Khói hương bay, nước mắt ứa thành dòng
Con nghẹn ngào nói lời xin tạ tội
Trước vong linh bà,
đau mãi không nguôi.
Bà đã không về để nghe lời con cháu
Chỉ có hương trầm bay trong buổi chiều buồn
Câu ví dặm chiều nay nghe nghèn nghẹn
Con gục cạnh bàn thờ và bật khóc
Bà ơi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét