Thứ Năm, 14 tháng 6, 2018

Chuyện vụn


         Trời nắng. Gã bước vào quán giải khát ven đường. Quán văng khách chỉ có bà chủ khoảng 34-35 tuổi đang cho con bú. Đứa bé trai chừng 9-10 tháng tuổi trông kháu khỉnh và nghịch ngợm. 
- Chú uống gì ạ?
- Cho một ly cà phê đá! Gã dõng dạc.
Chủ quán nhanh chóng mang ra ly cà phê mát rượi. Gã khoan khoái nhấm nháp hương vị cà phê dịu đắng trong buổi trưa hè nóng bức. Thằng bé giận mẹ làm nó bú dở khóc thét lên. Tay chân nó giãy đạp trong không khí. Cô chủ quán vội vàng ngồi xuống võng và vạch áo cho con bú. Thằng bé coi bộ còn giận, tiếp tục khóc to hơn:
- Có bú không thì bảo? Không bú mẹ cho chú đây bú nè!
- “Trước kia thì được bây giờ chú chỉ bú sữa đàn ông thôi”. Gã cười lớn.
- Chú cũng hay nói trạng nhỉ ! Chủ quán nói giọng miền Trung.
- Uống sữa Ông Thọ thì không phải sữa đàn ông là gì? Sao lại là nói trạng ?
        Thằng bé nghe mẹ dọa có vẻ sợ và bú ngon lành. Nhìn thằng bé bú mẹ, gã thấy gần gũi và hay hay. Đầu óc gã hiện lên như cuốn phim quay chậm về tuổi thơ dữ dội: tự lớn lên như cây cỏ hoang dại ngoài đồng. Gã nhớ có lần suýt chết đuối vì bơi vượt sông ăn trộm lạc của xã bên, lần say sắn lên bờ xuông ruộng tưởng đã chầu trời....
- Chú ơi! Trời sắp mưa.
- Mưa hả? Thế bao nhiêu tiền vậy cháu? Gã giật minh hỏi.
- Dạ 20 ngàn chú ạ!
       Gã đặt tờ 50 ngàn dưới ly nước, chào hai mẹ con; ngẩng cao đầu và bước ra khỏi quán. Gã cảm thấy vui không phải vì được khuyến mãi sữa miễn phí mà vì lâu lắm rồi gã mới gặp lại được hình ảnh quen thuộc tưởng chừng đã quyên sau 3-4 chuc năm trời xa quê vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét